
Bài viết này không có tên – chỉ có nỗi buồn…
Bài viết này không có tên – chỉ có nỗi buồn…
Có những nỗi buồn không thể gọi thành tên, chỉ có thể cảm nhận bằng cả trái tim nặng trĩu. Tôi đã từng nghĩ mình đủ tốt để giữ lại những mối quan hệ đẹp đẽ, nhưng hóa ra, lòng chân thành không phải lúc nào cũng là chìa khóa cho một tình bạn lâu bền. Trong guồng quay thực dụng của cuộc sống, nơi mà mọi mối quan hệ đều bị cân đo đong đếm bởi lợi ích, khi những lợi ích ấy không còn đủ lớn để người ta đánh đổi, thì tình bạn cũng tan biến như chưa từng tồn tại. Tôi không trách người đã rời đi – đó là bản chất tất yếu của cuộc sống và tính người. Tôi chỉ trách bản thân mình – tại sao lại không thể giữ được những điều từng khiến mình tin tưởng và mỉm cười, những điều ngỡ là vô tội nhưng hóa ra lại là thứ mình phải vội vàng buông bỏ.
Đã bao lần tôi tự hỏi: “Tại sao mình lại buồn đến vậy, khi chuyện ấy, nếu bình tâm mà nghĩ, cũng không đến mức khiến trái tim đau nhói?” Có lẽ vì tôi đã lỡ đặt quá nhiều cảm xúc vào một tình bạn mà đáng ra đã mục ruỗng từ lâu. Có lẽ tôi đã quá dại khờ, khi bỏ qua biết bao lỗi lầm chỉ để giữ lấy một người bạn không còn xứng đáng. Cuối cùng, tôi chỉ còn lại một khoảng trống lớn trong lòng – nơi từng là vùng ký ức đầy ắp những chia sẻ, tiếng cười, nay chỉ còn lại sự im lặng và cay đắng.
Tôi từng nghĩ bạn là một người tốt. Nhưng hóa ra, bạn chỉ đẹp trong mắt những ai yêu quý bạn, chứ chưa từng dành cho tôi một sự bảo vệ đúng nghĩa nào. Khi tôi cần, bạn im lặng. Khi tôi tổn thương, bạn quay lưng. Tôi chưa bao giờ cần bạn hoàn hảo – tôi chỉ mong có một người bạn biết lắng nghe và trân trọng. Nhưng đến cuối cùng, ngay cả điều tối thiểu ấy cũng là điều tôi không có được.
Bạn đã là người có học, có trình độ – nhưng tại sao vẫn hành xử như không hiểu những gì tôi viết, nói, và cảm? Có lẽ lòng đố kị và ích kỷ đã khiến bạn không còn nhìn thấy giá trị của tình bạn này nữa. Bạn cho rằng tôi giả tạo – nhưng liệu chính bạn có đang sống đúng với con người mình?
Tôi sẽ không khóc thêm vì tình bạn đã kéo dài suốt 4 năm – một chặng đường không hề ngắn. Nhưng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nếu sau cùng chỉ còn lại mình tôi níu giữ, mình tôi tổn thương. Tôi trách mình đã trân trọng quá nhiều, để rồi mọi thứ vỡ vụn một cách bất ngờ, nhanh đến mức tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kể từ nay, tôi sẽ học cách buông bỏ – không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi xứng đáng được thanh thản.
Bài viết này không cần tên, bởi nó không viết cho ai cụ thể – nó chỉ dành cho một nỗi buồn không gọi thành lời. Một nỗi buồn đã đủ sâu để dạy tôi rằng: có những thứ không đáng để tiếc nuối nữa.

