1 chút feelings lúc chiều tàn
Bài viết lạ,  Bài viết hay

1 chút feelings giữa những năm tháng thanh xuân bắt đầu đi làm

1 chút feelings giữa những năm tháng thanh xuân bắt đầu đi làm | Bản chiều tàn

Đã bao giờ bạn tan ca chiều, lấy xe đi về mà tâm trí như lạc ở một nơi khác không?

Bạn vẫn chạy xe như thường lệ, nhưng lại chẳng thật sự biết mình đang đi đâu và vì điều gì. Tôi đã từng như vậy, nhiều hơn tôi nghĩ. Những năm tháng đầu ra trường đi làm, khi thanh xuân còn bỡ ngỡ giữa những áp lực đầu đời, tôi thường có những buổi chiều kỳ lạ. Tan ca, hòa vào dòng người hối hả đang chen nhau trở về nhà lúc chiều tàn, tôi cũng len vào dòng xe ấy như một thói quen. Nhưng rồi, đến một đoạn đường nào đó, đầu óc tôi bỗng… trống rỗng.

Không buồn.

Không vui.

Không cảm xúc rõ ràng.

Chỉ là một khoảng rỗng kéo dài.

Thế là tôi để chiếc xe tự chạy theo dòng người. Cứ chạy, chạy mãi.

Chạy như thể nếu dừng lại, tôi sẽ phải đối diện với chính mình, với những áp lực mới lớn, với những nỗi lo lửng lơ chưa có câu trả lời. Tôi bị cuốn theo dòng người đông đúc ấy cho đến khi họ rẽ vào từng con đường nhỏ, từng khu nhà quen thuộc, từng tổ ấm mà họ đang mong trở về. Còn tôi… vẫn chạy tiếp. Chạy đến một nơi xa dần, xa dần mọi ánh sáng ấm áp của buổi chiều thành phố. Đến khi tôi nhận ra xung quanh mình đã tối lại. Không còn những tiếng xe vội vã.Không còn dòng người chen chúc. Chỉ còn một đoạn đường xa lạ, im lìm và tối mờ. Tôi dừng xe lại. Tựa như chỉ khi dừng lại thì tâm trí mới kịp chạy về với cơ thể. Đó là khoảnh khắc tôi thấy mình bị kéo ra khỏi guồng quay mệt mỏi. Một sự tỉnh thức nhẹ nhưng sâu. Tôi đứng giữa nơi xa lạ ấy và tự hỏi:

“Mình đang làm gì vậy?”

“Tại sao mình lại chạy đến đây?”

“Mình đã vô thức chạy theo dòng người, hay mình đang chạy trốn điều gì đó?”

Tôi nghĩ đến gia đình.

Tôi nhớ nhà.

Nhớ mẹ.

Nhớ chiếc bàn ăn đơn giản nhưng ấm áp.

Nhớ cảm giác bước qua cửa và nghe tiếng hỏi nhỏ: “Con về rồi à?”

Và lúc ấy, tôi nhận ra một điều mà lâu nay mình bỏ quên: Dù tôi có mệt mỏi thế nào, tôi vẫn có một nơi để trở về. Vẫn có người mẹ hết mực thương mình. Vẫn có mái nhà của mẹ luôn mở cửa đợi. Có lẽ vì cuối tuần này tôi không sắp xếp về với mẹ mà lòng tôi mới dễ bị cuốn theo dòng đời như thế.

Có lẽ vì những loay hoay của tuổi trẻ, công việc, tương lai, tiền bạc, ước mơ khiến tôi quên mất rằng sự bình yên của mình vẫn đang nằm ở một nơi rất gần. Trên đường quay xe trở về, giữa bóng đêm nhẹ phủ lấy phố phường, tôi cảm nhận rõ ràng một điều:

Tuổi trẻ đôi khi không lạc vì không biết đường, mà lạc vì chính tâm hồn đã mệt, đã rối, đã đầy mà không biết cách để trút. Những năm thanh xuân bắt đầu đi làm, chúng ta tưởng mình đang mạnh mẽ trưởng thành, nhưng thật ra chỉ là đang tập tành không để những chông chênh đánh gục. Và đôi lúc, chỉ cần một buổi chiều lạc lối như hôm ấy để hiểu rằng: Nhà vẫn luôn là nơi duy nhất đủ ấm để chữa lành những ngày chúng ta thấy lòng mình chênh vênh nhất.

Ngoài những buổi chiều lạc lõng trên đường, gần đây trong lòng tôi còn tồn tại một mối bận tâm khác, điều mà tôi không biết phải đối diện sao cho trọn vẹn.

Đó là chuyện về một người bạn cũ.

Mỗi lần người ấy nhắn tin, luôn là cùng một mong muốn quen thuộc: người ấy muốn quay lại với tôi, muốn tôi cho họ một cơ hội nữa. Lời đề nghị ấy lặp lại nhiều lần, kiên trì, tha thiết… nhưng với tôi, nó lại là một nút thắt khó mở. Tôi không rõ vì sao bản thân cứ chần chừ. Không biết có phải tôi không đủ tốt, không đủ dễ tính, hay đơn giản là trái tim tôi đã trở nên quá nhạy cảm sau những điều từng trải qua. Mỗi người đều có những tâm tư riêng mà người khác khó chạm đến và tôi nhận ra mình đã tự khóa lòng mình lại từ bao giờ.

Tôi sợ yêu.

Sợ bắt đầu.

Sợ đặt niềm tin vào ai đó thêm một lần nữa.

Tôi mới ra trường, chưa có gì ổn định trong tay. Tôi muốn xây dựng một cuộc sống vững vàng cho bản thân trước khi nghĩ đến chuyện gắn bó với ai đó. Tôi sợ nếu bước vào một mối quan hệ khi bản thân còn quá nhiều loay hoay, cả hai sẽ chỉ làm đau nhau.

Nhưng sâu hơn nữa, có những ký ức không đẹp về người cha, những điều khiến tôi luôn đề phòng mỗi khi nghĩ đến việc đặt niềm tin vào một người đàn ông. Và những tổn thương nhỏ mà người bạn ấy từng gây ra năm xưa… đối với tôi lại giống như giọt nước tràn ly, làm đổ đi phần tin tưởng ít ỏi mà tôi giữ lại trong lòng.

Có khi tôi tự hỏi:

“Hay là cứ đóng vai phản diện cho rồi?

Cứ dừng lại ngay từ đầu còn hơn tiếp tục gượng ép để rồi cả hai cùng thất vọng?”

Người ấy nói rằng đã thay đổi.

Người ấy xin tôi một cơ hội nữa.

Người ấy muốn quay lại, muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng tôi của hiện tại, với những vết thương cũ, những nỗi sợ chưa lành, và cả những trách nhiệm phải lo cho cuộc sống của chính mình, tôi không thể đồng ý, chấp nhận được điều gì…

Nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải tôi đang ích kỷ? Có phải tôi chỉ đang nghĩ cho bản thân mà thôi? Có thể là như vậy. Nhưng nếu sự “ích kỷ” ấy giúp tôi bảo vệ phần mong manh nhất trong mình, thì tôi cũng không biết mình còn lựa chọn nào khác.

Người ta tha thiết muốn quay lại, muốn bắt đầu thêm một lần nữa, nhưng tôi của hiện tại có lẽ chỉ có thể nhẹ nhàng mà dứt khoát đáp lại: “E là… không thể.”

Don’t get older. I level up.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *