
Kì thực tập diệu kì
Kì thực tập diệu kì | ThatTime 2025
Từ ngày 10 tháng 2 đến ngày 10 tháng 5 năm 2025, tôi đã sống một quãng thời gian mà có lẽ cả đời sẽ khó quên – kỳ thực tập ba tháng tại TMA, Quy Nhơn, Bình Định. Ba tháng ấy, với người khác có thể chỉ là một khoảng thời gian học hỏi và làm việc, nhưng với tôi, hơn thế đó là một hành trình diệu kỳ. Tôi lần đầu tiên tự mình đi xa nhà lâu đến thế, lần đầu tiên tự mình sống ở một thành phố mà tôi có thể ví là đất khách quê người, lần đầu tiên mỗi sáng tự lái xe xuống “thung lũng công nghệ” và mỗi chiều trở về phòng trọ nhỏ. Tôi còn lần đầu được ở gần biển lâu đến vậy – thứ mà từ bé tôi chỉ biết qua những thước phim trên tivi.
Thú thật, ban đầu tôi không có ý định đi thực tập xa nhà. Khoảng cách xa, suy nghĩ chắc mình không đậu phỏng vấn, cùng với việc tôi đang làm part-time khiến tôi muốn chọn một nơi gần nhà để vừa làm vừa học. Ấy vậy mà chỉ vì sự tò mò, tôi đăng ký vị trí thực tập ở mảng Data – một lựa chọn khác hẳn những vị trí Dev, Tester hay Designer phổ biến. Tôi nghĩ rằng, nếu có cơ hội thì sẽ khám phá thêm, còn không thì coi như trải nghiệm phỏng vấn. Thế nhưng, cuộc sống luôn đầy ắp những bất ngờ: tôi đậu phỏng vấn. Gia đình, bạn bè, và cả cô chủ nơi làm part-time đều ủng hộ, khuyến khích tôi lên đường khám phá. Và thế là, tôi thu dọn đồ đạc, mang theo cả háo hức lẫn hồi hộp, bắt đầu ba tháng thực tập ở một nơi hoàn toàn mới.
Trước khi tiếp tục câu chuyện, tôi muốn dành một khoảng nhỏ để gửi lời cảm ơn đến những người đã đồng hành và giúp đỡ tôi.
Trước khi khép lại câu chuyện về kỳ thực tập diệu kỳ này, tôi muốn dành một phần thật trân trọng để gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã đồng hành và giúp đỡ tôi trong suốt ba tháng ở Quy Nhơn.
Xin cảm ơn chị Thùy Dương – người phỏng vấn và cũng là mentor của tôi – đã trao cho tôi cơ hội quý giá, tận tình chỉ dẫn, luôn thấu hiểu và đứng sau hỗ trợ tôi mỗi khi cần.
Cảm ơn anh Duy Lưu – Leader của team – không chỉ giúp tôi trong công việc mà còn nhiệt tình dẫn tôi đi khám phá những góc đẹp của Quy Nhơn, để mỗi ngày ở đây đều là một trải nghiệm mới.
Cảm ơn bạn Lâm – đồng thực tập sinh cùng mentor – đã hỗ trợ tôi rất nhiều, đặc biệt trong quá trình hoàn thiện báo cáo cuối kỳ.Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến chị Hà Uyên – người chị đã mang đến cho tôi không chỉ những kỷ niệm vui vẻ mà còn cả sự sẻ chia và chở che. Chị cùng hội bạn “Chị Uyên và những tệp đính kèm” – Minh Nguyệt, Thanh Trúc, Mỹ Hòa, Vy Na, Tống Khánh Linh – đã tạo nên một tập thể gắn kết, ấm áp và đầy tiếng cười. Cảm ơn chị Uyên vì những buổi đi chơi, những lần kèm tôi học tiếng Anh, những lời động viên kịp lúc, và hơn hết là khoảng thời gian cho tôi ở cùng khi chỗ trọ gặp sự cố. Những bữa cơm mẹ chị nấu, những chuyến xe chị chở đi làm mỗi sáng, và sự quan tâm của cả gia đình chị đã trở thành ký ức mà tôi sẽ mang theo suốt đời.
Cảm ơn hai người bạn cùng trọ cũng đã giúp đỡ đùm bọc tôi trong kì thực tập, cảm ơn vì tất cả, cũng cảm ơn vì dạy cho tôi bao bài học trong cuộc sống. Dù có chuyện gì đi nữa, thì thời gian ấy các bạn cũng từng là bố mẹ partime của tôi….
Cuối cùng, cảm ơn tất cả những người bạn thực tập khác mà tôi có duyên gặp gỡ trong hành trình này. Mỗi người là một mảnh ghép tạo nên bức tranh đầy màu sắc của kỳ thực tập – nơi tôi học hỏi, trưởng thành và tìm thấy thật nhiều yêu thương.
Nếu không có tất cả những con người ấy, kỳ thực tập của tôi sẽ không thể trọn vẹn và đáng nhớ đến vậy. Từ tận đáy lòng, xin cảm ơn vì đã là một phần của hành trình thanh xuân mang tên ThatTime 2025.
Tiếp nối phần chuyện đang dang dở, tôi ở chung trọ với hai bạn cùng lớp – một nam, một nữ. Ba đứa cùng nhau chia sẻ từng bữa cơm, từng buổi tối, từng chuyện nhỏ nhặt của đời sống. Có lúc chúng tôi vui vẻ đến quên thời gian, có lúc giận hờn vì những chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng rồi tất cả cũng vượt qua để cùng nhau hoàn thành kỳ thực tập. Ba tháng ấy khép lại, mỗi đứa lại trở về nhà, nhưng tôi biết, mảnh ký ức về những ngày sống chung ấy sẽ còn ở lại lâu dài trong tôi.
Hành trình mỗi ngày của tôi gắn liền với một con đường đặc biệt: từ trung tâm thành phố, băng qua đèo để xuống “thung lũng công nghệ” nơi công ty đặt trụ sở. Con đường ấy hùng vĩ, với một bên là núi, một bên là biển. Thời tiết nơi đây thất thường – sáng nắng chói chang, chiều mưa bất chợt – khiến mỗi chuyến đi đều như một thước phim sống động. Tôi vốn sinh ra ở vùng đồi núi, chưa bao giờ được gần biển đến vậy, nên từng làn gió biển, từng buổi chiều nắng nhạt phủ lên sóng nước đều làm lòng tôi dậy lên niềm vui lạ lùng.
Tôi gặp chị Uyên trong một lần leo núi. Ngày hôm ấy, nhóm gần 20 người, nhưng cuối cùng chỉ có tôi, chị Uyên và anh Lưu xuất hiện. Lúc đầu, tôi còn nghĩ hai người là một đôi và mình vô tình là con bé thực tập không hiểu chuyện đóng vai kỳ đà cản mũi “chen ngang”, nhưng sau mới biết mọi chuyện không như vậy. Từ lần gặp đó, tôi và chị trở nên thân thiết. Chị không chỉ là người bạn đồng hành trong những buổi đi chơi, mà còn là người chị sẵn sàng kèm tôi học tiếng Anh, chia sẻ và động viên mỗi khi tôi áp lực. Cùng chị và hội bạn, chúng tôi chạy deadline, leo núi, đi ăn vặt, dạo biển, nói chuyện đến khuya – những kỷ niệm mà nghĩ lại, tôi vẫn mỉm cười.
Những dịp cuối tuần, và đặc biệt là hai kỳ nghỉ lễ 10/3 và 30/4–1/5, chị Uyên cùng anh Lưu đã dẫn tôi đi gần như khắp các danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Quy Nhơn. Mỗi điểm đến đều in lại trong tôi một dấu ấn riêng: khi là vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ của núi non; khi là sự dịu dàng, mênh mang của biển xanh; khi lại là khoảnh khắc ngồi sau xe, thả hồn theo những con đường uốn lượn, hít đầy lồng ngực bầu không khí mặn mà và làn gió mát của Bình Định. Nhưng kỷ niệm sâu sắc nhất đến vào cuối kỳ thực tập, khi chỗ trọ của tôi bất ngờ gặp trục trặc. Suýt chút nữa, tôi đã phải thuê nhà nghỉ – một lựa chọn đầy rủi ro với một cô gái xa nhà. Lúc ấy, cả Hòa và chị Uyên đã không một chút đắn đo, cho phép tôi ở ké để không phải đi ở nhà nghỉ. Tôi đã ở ké với nhà chị Uyên vì đồ đạc để ở trọ tôi gần nhà chị hơn, tiện cho việc di chuyển. Chị đã xin bố mẹ và đưa tôi về nhà chị để ở tạm vài ngày, cho tới khi kết thúc kỳ thực tập. Tôi được ăn những bữa cơm ấm nóng do mẹ chị nấu, được chị chở đi đến công ty mỗi sáng và chở về nhà khi tan chiều, được sống trong sự bảo bọc chu đáo và tình cảm của cả gia đình chị. Trong những ngày ngắn ngủi ấy, tôi thấy mình như được kéo từ đáy nước sâu lên bờ, được bao bọc bởi sự an toàn và ấm áp mà tôi sẽ mang theo mãi. Và hơn hết, tôi muốn gửi đến chị một lời cảm ơn thật đặc biệt, từ tận đáy lòng…
Ngày tôi rời Quy Nhơn, trở về nhà, là lúc phải lao vào hoàn thành khóa luận. Bận rộn và mệt mỏi, tôi không còn nhắn tin cho chị Uyên nhiều như trước, nhưng trong lòng, tôi luôn nhớ chị – rất rất nhớ chị, nhớ những buổi đi dạo bên biển, nhớ cảm giác nhẹ nhõm khi được chị trò chuyện, nhớ từng câu nói, từng nụ cười. Kỳ thực tập diệu kỳ ấy đã dạy tôi nhiều điều hơn cả kiến thức chuyên môn: đó là cách mở lòng với những điều mới, cách trân trọng từng mối duyên gặp gỡ, và cách giữ lại một phần thanh xuân trong ký ức, để sau này mỗi khi nhớ lại, trái tim vẫn ấm lên như những ngày ở Quy Nhơn năm ấy.

